Review sách Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi

Daniel Do · 14 tháng 11, 2019 · 7 phút 47 giây đọc

Bạch Lạc Mai coi hồng trần là đạo tràng, xem vị đời là bồ đề. Nhóm một lò lửa phận duyên, pha một bình “lòng thiền mây nước”. Cuộc gặp gỡ có hương trà vấn vít, đã hun đúc vô vàn tái ngộ. Lý do tôi yêu thích Bạch Lạc Mai đến vậy cũng chỉ có thế. Có quá nhiều phong ba bên ngoài, tôi tìm đến sách của cô như một dạng thanh tẩy tâm hồn.
Người là cuộc du hành đẹp nhất kiếp này của tôi không chỉ là những áng văn nhẹ nhàng giản dị, tách biệt nhân gian mà còn mang cả chút “tình” trong đó, dẫu chỉ là mơ hồ nhưng vẫn để lại cho người ta những rung cảm dịu dàng khó quên.
“Giữa ngàn vạn người, gặp được người bạn đã gặp. Giữa muôn hồng nghìn tía, gặp được đóa hoa bạn thích, đó là duyên phận. Bất cứ sự tìm kiếm níu kéo nào đều là phí công vô ích, bất kì sự cố chấp cố ý nào đều cũng là cưỡng cầu.” Nhân duyên là món quà trời ban mà không phải ai cũng may mắn có được cho nên tác giả luôn dùng tất cả những gì trìu mến và trân trọng nhất để miêu tả. Đó là tình yêu từ thời “ông bà anh” không quá nồng nhiệt, cũng chẳng phải tương kính như tân mà là trân trọng và thương mến, là nghĩa là tình, là một ánh mắt đã hiểu được lòng nhau, là năm năm tháng tháng đi qua dần trở thành một phần thân thể, là đồng bạn, cũng là tri âm. Nhân duyên của Bạch Lạc Mai và Trà cũng vậy, Trà là tri âm, cũng là máu thịt.
Khi nhắc đến Trà, lời văn của Bạch Lạc Mai dường như trở nên rực rỡ hơn hẳn. Trong đó là tự hào, là thấu hiểu, là quyến luyến nhớ nhung, và cũng là cảm kích. Tuy là yêu thích, cũng là ngưỡng mộ nhưng tác giả hiểu rất rõ tương lai phía trước rằng “Kì thực con người luôn phải làm quen với sự cô đơn, không phải tất cả thời gian, hết thảy phong cảnh đều có người bên cạnh. Chúng ta rồi sẽ quen với việc chấp nhận sự rời đi của một ai đó. Bản thân mỗi người đều có sự mệnh riêng, có những mối nhân duyên cần phải hoàn trả.” Người chìm đắm trong văn chương, tâm hồn sẽ tự cô tịch. Cho dù cùng sinh cùng tử với thế tục, viết ra những áng văn mà chúng sinh yêu thích thì cuối cùng cũng vẫn không thể lấp đầy sự trống vắng và quạnh quẽ của nội tâm. Người càng tỉnh táo, càng được định sẵn cô độc.
“Những năm tháng tuổi xuân đẹp đẽ, tôi cưỡi gió mà đi, đạp tuyết tìm mai, chỉ vì giữ lại chút hương nhàn nhạt giữa tay áo. Giờ đây tâm tính nhạt bớt, tôi gửi thân ở vườn mai, châm rượu thưởng trà, không săn đón ai, chỉ lắng nghe trái tim mình.” Những năm tháng của tuổi trẻ, chúng ta học được cách lắng nghe, học được cách thay đổi, cũng học được cách quan sát sắc mặt của mọi người nhưng vô hình chung lại đánh mất bản thân mình. Đi nửa đời người, lúc tỉnh ngộ lại không biết nhiệt huyết năm xưa giờ đang ở nơi nao. Hóa ra trưởng thành chính là vừa lĩnh hội cuộc đời, vừa thấu triệt bản thân, biến bản thân mình thành phiên bản tốt nhất mới thực sự là đáng quý.
Với những triết lý nhân sinh sâu sắc của tác giả Bạch Lạc Mai cùng phong cách hàng văn nhẹ nhàng mang đậm phong cách thiền trong Người là cuộc du hành đẹp nhất kiếp này của tôi đã giúp tôi suy nghĩ thông suốt hơn. Không còn đặt nặng vấn đề duyên nợ, của người đến kẻ đi. Tất cả đã có định mệnh và tạo hóa sắp đặt.
“Có một ngày Trà nhất định sẽ trưởng thành, giống như những người bình thường khác, trải qua hết thảy tụ tan ly hợp, yêu hận tình oán. Có lẽ trà sẽ thường xuyên ở bên tôi, đốt hương pha trà cho tôi. Cũng có thể con bé sẽ bỏ tôi mà đi, chỉ để lại một bóng lưng xinh đẹp” . Mỗi người đều có định mệnh riêng và gặp nhau ở là có duyên phận. Phải tu 500 năm mới có thể lướt qua nhau một lần ở kiếp này và phải tu 2000 năm mới có thể sánh bước bên nhau. Vì vậy đừng chỉ vì một lần chia tay ngắn ngủi, một chút bạc bẽo tình đời mà trở nên hoảng loạn và chỉ biết trốn chạy, không dám đối mặt với sự thật. “Yêu chính là tu hành. Một đời này phải trải qua vô số trần kiếp, gặp nhân duyên bao đời, mong sao nội tâm của chúng ta vẫn sáng trong như thuở ban đầu, không vì hồng trần mà vướng bụi.”


Người là cuộc du hành đẹp nhất kiếp này của tôi giúp tôi tháo gỡ được nhiều chấp niệm mà bản thân khó có thể nghĩ thông. Bởi vậy, cuốn sách này đáng để bạn dành thời gian đọc, đặc biệt là những người đã và đang trải qua quãng thời gian khó khăn khi một ai đó rời khỏi vị trí “bạn đồng hành”.
Thế gian phong cảnh muôn vàn, tôi chỉ nguyện, mỗi người đều có thể bước vào cuộc đời của chính mình. Một ngày nào đó, dù người rẽ lối, dù là người không còn trong tầm mắt tôi, tôi chỉ mong rằng con đường đó luôn suôn sẻ. Thời gian rất ngắn, chân trời rất xa. Mỗi non mỗi nước, mỗi sớm mỗi chiều về sau hãy tự mình yên lặng đi hết.

Trích từ Tâm an